Ta để ở đây để mi có thể đọc được!
Nếu ta không tự kỷ đến nỗi vào FB của đứa bạn cùng phòng để like ảnh của mình, nếu ta không nhìn thấy lần đầu tiên trong 2 năm tên mi lần đầu tiên có màu xanh và có thể ấn được vào, nếu ta không tò mò giờ mi sống ra sao, hoặc giả như ta đã quên hoàn toàn sạch sẽ cái thứ tình bạn 4 năm ấy, thậm chí là nhiều biến cố khác diễn ra nữa…
… thì mi vẫn tiếp tục block ta và để ta tự buồn một mình, đúng không?
Mi vẫn xấu tính như vậy, nhỉ?
Quà sinh nhật gì đó ta tự tay làm cho mi, ta vứt lâu rồi. Quà không tặng được thì không có giá trị. Còn mấy thứ linh tinh như móc chìa khóa, sổ tay, truyện,… bất cứ thứ gì liên quan đến mi, ta ném hết vào một cái hòm khóa chặt, chẳng bao giờ thèm mở ra nữa. Kẻ không chờ người không muốn đợi, giữ để làm gì?
Giờ ta đang sống giữa mùa thu Hà Nội, làm quen với nhiều đứa xấu tính hơn mi nhiều, tự lăn lộn rồi mới biết, cái gì là đáng quý. Trong 2 năm qua, nhiều lần ta cố tình đi ngang qua nhà mi đấy, biết để làm gì không? Định vào, hỏi thăm hai bác, rồi tiện thể nói lời xin lỗi. Cái lời xin lỗi mà ta đáng nhẽ phải nói từ hơn 2 năm trước.
Nhưng ta ngại.
Ta ngại mi có bạn mới, ta có bạn mới, ngại mở lời, ngại lạ. Ngại đủ thứ linh tinh. Nhưng giờ ta mới trắng mắt ra. Quả báo!
Giờ ta biết dù có trở lại làm bạn của nhau, thì giữa ta và mi cũng sẽ tồn tại một bức tường vô hình không thể vượt qua: khác trường đại học, khác thành phố,.. Nhưng nếu mi có đọc được những dòng này từ nơi nào đi nữa, thì hãy cho ta một cơ hội để nói lời xin lỗi – cái lời xin lỗi chết tiệt vì cái chuyện chết tiệt gì mà ta quên rồi, và vì đã bỏ lỡ 2 năm. Dù sao ta và mi cũng có chung một đoạn quá khứ mà. Có được không?